Cô gái lại đẩy ghế phụ ra, chân nhấc lên đặt lên vô lăng lái với dáng điệu mời gọi rồi đáp: “Giờ cháu không có tiền, người cháu đây, chú muốn làm gì thì làm cũng được, coi như bù lại”.
Anh Dương Xuân Kết (47 tuổi, quận Đống Đa, Hà Nội) có 10 năm làm nghề lái taxi.
Anh tâm sự: “10 năm làm nghề này, không ít lần tôi chứng kiến những câu chuyện trớ trêu, “cười ra nước mắt”, thậm chí có lúc phải đối mặt với những pha nguy hiểm không thể lường trước”.
Câu chuyện chở vị khách nữ trẻ trung về Hưng Yên cách đây gần một năm khiến anh Kết nhớ mãi.
Anh Kết tâm sự: “Lần đó, mới 5 giờ sáng, tôi đang đi đổ xăng trên khu vực Kim Ngưu. Một cô gái khá trẻ, mặc váy màu hồng nhảy lên ghế phụ đằng trước, bảo cho về Hưng Yên, nhưng lúc đó tôi lại nghe nhầm thành Lương Yên.
Tôi chở cô gái ấy một mạch lên bến xe Lương Yên, đến nơi, cô gái bảo: “Ơ, cháu có lên Lương Yên đâu, chú cho cháu về Hưng Yên cơ mà”.
Thấy khách nói vậy, theo nghiệp vụ, tôi hỏi xem cô gái về đâu, đoạn nào, đi một chiều hay hai chiều để còn làm cước với tổng đài.
Cô gái bảo cứ chở cô ấy đi Hưng Yên, tôi cho xe về Hưng Yên theo hướng cầu Thanh Trì. Đến đoạn cầu Thanh Trì, cô gái bất ngờ ngả ghế xuống nằm dài ra.
Xe di chuyển đến phố Nối, cô gái này bảo tôi đi mua hộ mấy gói bim bim và chai nước ngọt rồi về cô ấy trả tiền.
Tài xế Dương Văn Kết. Ảnh: Diệu Bình
Tôi đáp: “Từ sáng tới giờ chú chở cháu đi chưa được ăn sáng, làm gì chú có tiền mua đồ giúp cháu. Chú dừng xe, cháu xuống tự mua cũng được.
Cô gái móc trong ví ra được 10 nghìn, xuống mua bim bim rồi quay lại xe lấy điện thoại gọi cho một người đàn ông, thấy tắt máy.
Cô gái yêu cầu tôi quay xe về, chở đến Lĩnh Nam, Hà Nội. Đến đó, cô gái gọi liên tục vài số điện thoại cũng không ai bắt máy.
Tôi thấy tiền cước lên nhiều, phán đoán khả năng cô gái này không có tiền thanh toán. Vì lái xe cho hãng nên tôi cố kiên trì để lấy bằng được tiền. Tôi bảo cô gái: “Cháu không đi nữa thì thanh toán tiền cho chú, chú còn đi ăn, gần trưa đến nơi rồi”.
Cô gái lại đẩy ghế ngả ra, chân nhấc lên đặt lên vô lăng lái với dáng điệu mời gọi, tay thì vuốt đầu, xoa vai tôi rồi đáp: “Giờ cháu không có tiền, người cháu đây, chú muốn làm gì thì làm cũng được, coi như bù lại”.
Trước thái độ của cô gái, tôi bảo: “Cháu làm gái à?”, cô gái nói: “Không phải”.
“Thế sao cháu lại bảo người cháu chú muốn làm gì thì làm. Không làm gái thì ngồi lại cho tử tế. Chú lái xe taxi, chú không làm vậy, giờ chú chỉ cần cháu thanh toán tiền, cháu chưa có thì gọi bạn hay người nhà ra trả giúp chú”.
Lúc này, cô gái thu chân lại, gọi điện thoại cho ai đó, lúc sau quay sang bảo tôi chở về khu Xuân La, Xuân Đỉnh có người ra trả tiền.
Đến Xuân Đỉnh, một thanh niên từ trong nhà nghỉ đi ra hỏi tôi bao nhiêu tiền, đồng hồ hết gần 900 nghìn, tôi nói cậu ta trả tôi 800 nghìn cũng được. Cậu thanh niên này nói lớn tiếng: “Ông chở từ đâu về mà đắt thế, có từ Lĩnh Nam về mà hết từng ấy tiền”.
Tôi giải thích: “Phải đón bạn cậu từ Kim Ngưu lúc 5 giờ sáng, về tận Hưng Yên rồi quay lại đây, không tin cậu hỏi bạn cậu xem”.
Cô gái quay sang gật đầu với cậu ta thì cậu ta rút trong ví được 600 nghìn, vất vào trong xe làu bàu nói: “Chỉ còn từng này thôi, không lấy thì thôi”.
Biết gặp đối tượng cùn, vừa đói, vừa mệt cũng không muốn gây gổ ở đấy, tôi lấy tiền đi về. Cô gái còn với theo: “Có gì cháu xong việc, cháu gặp chú ở Kim Ngưu thì cháu trả nốt”… Lúc đó đồng hồ điểm 14 giờ chiều.
Một lần khác, anh Kết suýt gặp nguy hiểm vì một thanh niên “ngáo đá”. Nhớ lại chuyện này, anh Kết không khỏi rùng mình.
Anh kể, đang đi trên đường Xã Đàn (Nam Đồng, Đống Đa, Hà Nội) thì thấy một thanh niên khoảng 24 tuổi, trông khá điển trai, thời thượng vẫy xe.
Vừa lên xe, thanh niên này liền chộp lấy điện thoại của anh và nói: “Anh cho em mượn điện thoại. Anh cứ đi, bao giờ em bảo dừng thì dừng”.
Quan sát qua gương, anh Kết thấy đối tượng có nhiều biểu hiện như bị “ngáo đá”. Cùng với việc anh ta vừa từ nhà nghỉ đi ra, người lái taxi phán đoán, có thể khách đã “chơi đá” trong nhà nghỉ.
Anh Kết lái xe lòng vòng từ 6 giờ đến 8 giờ sáng vẫn chưa thấy thanh niên này báo dừng ở điểm nào. Mỗi lần dừng, thanh niên này lại nói: “Nếu dừng tao sẽ không để mày yên”.
Cứ thế anh Kết lái taxi di chuyển trên đường từ 6 giờ sáng đến 11 giờ trưa. Đến khu vực bến xe Giáp Bát (Hoàng Mai, Hà Nội), anh ta bảo: “Ông chuẩn bị đi mua thuốc cho tôi, không tôi không để yên”.
Đối tượng liên tục nói như vậy trong trạng thái không tỉnh táo, tay phải vòng lên lúc thì bóp cổ tài xế, lúc lại đập liên tục vào thành ghế.
Vừa nghạt thở vừa lo sợ anh ta manh động, anh Kết phải nghĩ kế sách để thoát thân.
Anh kể tiếp: “Tôi cho xe đi chậm, gần sát vào lề đường để mong xe dính đinh. Đến gần bến xe thì may quá xe bị dính đinh thật.
Đối tượng vẫn kiên quyết ngồi trên xe và bảo, xịt lốp thì thay lốp phụ. Sau đó, hắn la hét, mắt long sòng sọc bắt tôi đi mua thuốc lá.
May có bác xe ôm gần đó, tôi gọi bác ấy lại gần nhờ mua hộ 3 điếu thuốc. Có thuốc lá, hắn bắt tôi bật nhạc to và liên tục hút thuốc”.
Sau đó, anh Kết phải thương lượng: “Anh trả điện thoại để tôi gọi thợ đến sửa lốp”.
Anh ta đưa điện thoại, tài xế này chạy vội ra ngoài trong khi vị khách kia vẫn ngồi trong xe. Được một lúc, chắc khó thở, anh ta nhảy ra ngoài, lủi mất vào ngõ
Anh Kết thở phào kể: “Cả sáng hôm đó coi như tôi làm không công. Nhưng cũng may, người còn an toàn”…
Theo Vietnamnet.vn