Càng nghĩ tôi càng thấy tức giận, tôi nói với chồng “Thói đời, người giàu có thì lịch sự, kẻ nghèo hèn thì chẳng có gì ngoài lòng tự ái và sĩ diện hão. Người ta trả tiền giúp anh hai bát phở, tức là con anh có nửa thùng sữa để uống đấy”. Và chồng tôi đã giang tay tát tôi vì tội “dám mỉa mai coi thường chồng”…

Trước khi lấy chồng tôi cũng có một mối tình khá đẹp. Tôi và người ấy không đến được với nhau vì nhà anh ấy phản đối tôi là gái tỉnh lẻ, con nhà nghèo không môn đăng hộ đối. Tôi là con gái, tự nghĩ cũng có lòng tự trọng nên vài lần nghe mẹ người yêu mỉa mai bóng gió đành quyết định chia tay dù anh ấy có thuyết phục níu kéo. Hai năm sau tôi kết hôn, là chồng tôi bây giờ.

Chồng tôi là bạn tôi từ trước đó, cùng cảnh tha phương như tôi nhưng anh là người có nghị lực, có chí tiến thủ. Anh đến bên tôi khi tôi đã nguôi ngoai tình cũ, biết lý do tôi và người cũ chia tay. Anh luôn nói với tôi, người cùng hoàn cảnh dễ hiểu và cảm thông cho nhau hơn. Anh hứa sẽ cố gắng đem đến cho tôi một cuộc sống đủ đầy để không bị người đời coi thường, khinh miệt.

Tuy nhiên, cưới nhau đã năm năm rồi, chúng tôi vẫn còn phải đi ở trọ. Cuộc sống không đến nỗi thiếu thốn nhưng cũng không dư dả, cũng tại vì chồng tôi liên tiếp đầu tư làm ăn, tuy là đầu tư nhỏ nhưng đều thất bại. Tôi cảm giác anh vẫn luôn mặc cảm vì không thể lo chu đáo cho vợ con. Tôi phải động viên anh nhiều dù đôi khi cũng có chút buồn vì mãi khổ nghèo thấp kém.

Vào chủ nhật tuần trước, sau khi đưa con đến phòng khám vì cháu bị ho lâu ngày, cả nhà tôi cùng ghé một quán phở ăn sáng, tình cờ gặp “người cũ” của tôi cũng đang ăn sáng ở đó. Tôi đã cố tình làm lơ nhưng anh ấy thì lại chủ động đến chào hỏi. Nhìn vẻ bảnh bao, chỉn chu của anh ấy, chồng tôi có vẻ lấy làm khó chịu, anh luôn chằm chằm nhìn tôi tỏ thái độ khi tôi cười nói trả lời những câu hỏi quan tâm của người cũ.

Chúng tôi cùng đứng dậy ra về cùng thời điểm, trong khi tôi gọi chủ quán thanh toán tiền thì anh ấy đã nhanh hơn, tranh trả luôn cho cả nhà tôi. Tôi có nói “anh không cần làm thế” nhưng anh ấy khăng khăng không chịu nên tôi cũng chỉ biết nói cảm ơn mà không giằng co nữa. Anh trả tiền xong, chào tôi rời đi thì chồng tôi từ nhà vệ sinh chạy đến. Anh hình như quên mình đang ở quán ăn, dùng lời lẽ mắng chửi tôi thậm tệ, nói tôi để “người cũ” trả tiền là coi thường anh, nói tôi không có lòng tự trọng, đi nhận “của bố thí” của người yêu cũ.

Tôi có giải thích cho chồng: “Anh ấy giành trả thì em làm sao được. Vả lại đó cũng đâu là việc gì quá to tát. Nếu là anh gặp người cũ cùng đi ăn sáng, chẳng lẽ anh chỉ trả phần anh còn cô ấy mặc kệ”. Vậy là chồng tôi đánh tôi, nói tôi “gái đĩ già mồm”, nhìn cái kiểu tôi cười nói với anh ấy chứng tỏ tôi còn vương vấn luyến tiếc người xưa, nói tôi chắc hối hận vì lấy chồng nghèo, đến bữa sáng cũng không trả nổi.

Tôi biết, việc chồng tôi luôn luôn thất bại trong làm ăn khiến anh ấy luôn tự ti mặc cảm. Nhưng anh ấy không kiếm ra tiền là lỗi của anh ấy sao lại đổ mọi hằn học ấm ức lên đầu tôi. Tôi chưa từng chê trách chồng nghèo khó, chưa từng so bì tị nạnh chồng với ai. Từ ngày lấy anh, tôi nguyện đồng cam cộng khổ, thức khuya dậy sớm, dành dụm chắt chiu lo cho gia đình, bận đến nỗi một chút thời gian để bận tâm chuyện cũ còn không có. Vậy mà chồng tôi chỉ vì tự ái đã chì chiết tôi không thương tiếc, còn suy diễn đủ điều.

Càng nghĩ tôi càng thấy tức giận, tôi nói với chồng “Thói đời, người giàu có thì lịch sự, kẻ nghèo hèn thì chẳng có gì ngoài lòng tự ái và sĩ diện hão. Người ta trả tiền giúp anh hai bát phở, tức là con anh có nửa thùng sữa để uống đấy”. Và chồng tôi đã giang tay tát tôi vì tội “dám mỉa mai coi thường chồng”.

Tôi xin hỏi các anh đàn ông. Nếu các anh đi ăn sáng mà gặp người cũ, thấy người cũ trả tiền, các anh có tranh trả hộ cho người ta không? Là chồng tôi “thẹn quá hóa giận” hay tôi để ngưỡi cũ trả tiền khi đi cùng chồng là không nên, không đúng?

Nguồn: vietnamnet

Từ khóa : người yêu cũtình yêu

Các tin liên quan đến bài viết