Biết bé hàng xóm thường ở nhà một mình nên Huỳnh Thanh Trung nhiều lần xâm hại rồi dọa giết chết nếu bé nói cho gia đình biết. Mỗi lần thế, H. lặng lẽ đánh dấu lên tờ lịch.
Hành vi của bị cáo khiến nạn nhân mang thai. Kẻ thủ ác phải nhận mức án đích đáng cho hành vi kinh tởm của mình.
Tòa tuyên án, luật pháp xong phần việc của mình, nhưng còn đứa trẻ phải sống với những ký ức kinh hoàng thì không biết làm sao bù đắp được.
Tội ác
Theo hồ sơ vụ án, N.K.H. là học sinh tiểu học. Mẹ làm công nhân ở tỉnh xa, để bé ở nhà sống cùng ông bà ngoại. Sau đó, bà ngoại lên Sài Gòn làm thuê nên em ở nhà cùng ông ngoại. Ông ngoại đi làm từ sáng đến tối, em ở nhà một mình.
Lợi dụng điều này, Huỳnh Thanh Trung 4 lần thực hiện hành vi xâm hại đối với bé. Trung đe dọa sẽ giết nếu kể với gia đình.
Lúc đầu, em không dám nói nhưng cuối cùng cũng kể cho mẹ và bà ngoại biết. Gia đình hoảng hốt đưa em đi khám, kết quả chẩn đoán em mang thai hơn 4 tuần. Sự việc bị phát hiện, Trung bị đưa ra xét xử về tội “hiếp dâm trẻ em”.
Tại TAND tỉnh Vĩnh Long, bị cáo Trung khai: trước khi thực hiện hành vi xâm hại bé, bị cáo cho bé xem phim đồi trụy trong điện thoại di động của mình. Những lời khai của Trung khiến người dự khán phẫn nộ.
“Trời, đốn mạt đến thế là cùng” – giọng ai đó thốt lên.
Hội đồng xét xử thẩm vấn: “Bị hại nhỏ tuổi hơn con của bị cáo. Sao bị cáo lại đang tâm làm hại. Bị cáo có nghĩ đến chuyện em mang thai không?”. Bị cáo ấp úng: “Dạ, không”.
Hội đồng xét xử nghiêm giọng: “Bị cáo đừng giả bộ ngây ngô! Bị cáo có vợ, có con thì làm gì mà không biết chuyện quan hệ sẽ dẫn đến mang thai”. Bị cáo cúi đầu im lặng.
Hội đồng xét xử hỏi ông ngoại của nạn nhân: “Trước giờ giữa ông và bị cáo có mâu thuẫn gì nghiêm trọng không?”.
Ông ngoại trả lời chỉ có một lần xích mích chuyện cắt cỏ thuê. Lúc đó, do quá nóng giận, ông tát bị cáo một cái. Sự việc chỉ dừng lại đó. Sống cạnh nhà, ông thấy bị cáo ít nhậu nhẹt, không có tai tiếng gì nên không hề nghĩ tới việc bị cáo lại giở trò đốn mạt như vầy.
Hội thẩm hỏi bị cáo có phải do xích mích với ông ngoại em mà bị cáo xâm hại bé? Bị cáo ấp úng: “Dạ, phải”.
Vị hội thẩm cố kìm giọng: “Bị cáo suy nghĩ thế nào mà hành động như vậy. Đây là việc giữa người lớn với nhau, sao lại trả thù một đứa trẻ. Mà cách trả thù cũng rất vô nhân tính. Bị cáo không thấy xấu hổ sao?”.
Sự thừa nhận của bị cáo cũng khiến nhiều người dự khán bàng hoàng. Nhiều người nhỏ to: “Trời, sao tàn độc, hèn hạ đến vậy!”.
Người thân cũng không tha thứ
Bà ngoại nạn nhân yêu cầu bị cáo bồi thường 154 triệu đồng gồm chi phí chữa trị, tiền tổn thất tinh thần, danh dự và nhân phẩm cho cháu của mình.
Bị cáo Trung trả lời đang ở tù không có tiền, nhờ người thân bồi thường giùm. Tuy nhiên khoản tiền bồi thường không theo yêu cầu như bên bị hại đưa ra mà theo quy định pháp luật.
Mẹ của bị cáo ngồi mệt mỏi, phờ phạc trong suốt phiên xử, thỉnh thoảng đưa tay ôm lấy ngực. Khi được tòa hỏi có đồng ý bồi thường thay cho con hay không, bà nói rằng hôm hay tin bị cáo làm chuyện tày đình, bà vội vã sang nhà nạn nhân xin lỗi.
Nhà chỉ còn chiếc xe của bị cáo là vật có giá trị, bà đem bán để có tiền đền bù cho bị hại 10 triệu đồng. Giờ bà ở nhà trông chừng cháu nội, đâu có tiền bạc bồi thường. Còn vợ bị cáo thì nói số tiền bên bị hại yêu cầu là quá lớn, trong khi chị làm công nhân. Tiền lương chỉ đủ lo cuộc sống, đào đâu ra tiền bồi thường thay cho chồng.
Nghe vậy, bị cáo cúi đầu xuống sâu hơn.
Kiểm sát viên luận tội: “Bị cáo gây đau đớn về thể xác và tinh thần cho nạn nhân một thời gian dài trong khi nạn nhân còn nhỏ, không có khả năng tự vệ. Hành vi của bị cáo gây phẫn nộ trong xã hội, đề nghị hội đồng xét xử tuyên phạt bị cáo mức án chung thân”.
Giờ nghị án, bị cáo xin cảnh vệ được gặp mẹ và vợ. Khi người mẹ đến, bị cáo quỳ xuống lạy mẹ: “Mẹ ơi, cho con xin lỗi…”. Người mẹ cũng khóc: “Mày làm chi chuyện nhục nhã như vậy. Tao xấu hổ với hàng xóm, láng giềng lắm”.
Nói xong, bà đứng lên bước ra khỏi phòng xử. Người vợ mặt giăng một làn nước mắt: “Tại sao khi hành động anh không suy nghĩ? Giờ anh xin lỗi cũng có chuộc lại lỗi lầm được đâu”.
Bị cáo không được sự tha thứ của người thân nên ngồi gục xuống: “Trời ơi, xấu hổ quá, chắc tui tự tử chết quá”.
Lúc ấy, người em gái đến nắm lấy tay bị cáo: “Anh phải sống chứ không được tự tử, mình làm sai thì mình phải sửa sai. Anh tự tử cũng không giải quyết được gì, chi bằng ráng ở trong tù cải tạo tốt, để còn được khoan hồng sớm trở về với mẹ, em và chị dâu. Em ở nhà nuôi mẹ, chờ anh ra tù nuôi mẹ, sống làm người tốt để chuộc lại lỗi lầm…”.
Bị cáo ôm mặt khóc rưng rức…
Tòa tuyên phạt bị cáo chung thân về hành vi hiếp dâm trẻ em. Ngoài ra, bị cáo phải bồi thường 103 triệu đồng chi phí điều trị, tiền tổn thất tinh thần, danh dự, nhân phẩm cho bị hại.
Phiên tòa kết thúc. Mặt trời đứng ngọ hắt cái bóng bị cáo thành một điểm tròn méo mó dưới sân tòa.
Xe tù nuốt trọn bóng đen méo mó đó, rồi lăn bánh, bỏ lại người mẹ, người vợ chân bước hụt bước hao trước những lời bình phẩm của người khác về hành vi tội ác của bị cáo…
Tắt nụ cười tuổi thơ
Bà ngoại của nạn nhân đôi mắt đỏ chạch khi kể lại, mỗi lần bị xâm hại là em đánh dấu trên tờ lịch, bởi kẻ thủ ác dọa sẽ giết chết nếu nói cho ai biết. Cho tới khi bị mất kinh, em sợ quá mới báo cho người thân hay.
Lúc đó mọi người rụng rời, bàng hoàng khi biết em mang thai hơn 4 tuần. Họ nghĩ nếu bỏ hài nhi mới tượng hình thì thật quả ác nghiệt, nhưng em còn quá nhỏ, làm mẹ sao được, nên gia đình quyết định đưa bé đến bệnh viện chấm dứt thai kỳ cho bé.
Sau những ngày đen tối đó, nụ cười tuổi thơ tắt đi, thay vào đó là sự lặng căm, bực dọc, quạu quọ vô cớ, rúm ró khi gặp người lạ.
Bà sợ cháu mình sẽ sống một đời dài ám ảnh vô cùng vô tận, nếu như vậy thì đau đớn đến khôn cùng…
Nguồn Tuoitre.vn