Những tấm vé số đã duy trì cuộc sống và giúp Tuyền đến lớp và học xuất sắc |
Em là Phạm Thị Ngọc Tuyền (lớp 4A, Trường Tiểu học số 2, thị trấn Chợ Chùa, huyện Nghĩa Hành, tỉnh Quảng Ngãi). Tuổi thơ bị “cắt gọt” bởi cơm áo gạo tiền và thiếu thốn tình thương của cha mẹ nhưng Tuyền vẫn cứ là học sinh xuất sắc.
Ra khỏi lớp, vào cuội đời
Sách vở cho lớp năm đã được bà cháu Tuyền chuẩn bị từ số tiền rong ruổi bán vé số |
Tôi hỏi: “Cháu có nhớ ba, mẹ không?”, Tuyền lắt đầu: “Cháu không nhớ”! Bà Cho nghe vậy mà mắt rưng rưng. Bà thương con và càng thương đứa cháu chịu nhiều thiệt thòi. Cố giấu đi cảm xúc của mình bà Cho nói: “Lấy gì mà nhớ, một tuổi đã sống với tui rồi. Con 11 tuổi nhưng chắc mẹ nó về được bốn năm lần gì đó thôi. Tình cảm có bấy nhiêu sao nhớ được”. Mà cũng đúng thôi, đến thời gian riêng tư dành cho mình còn không có thì làm gì đủ để cô bé nhớ những điều thiêng liêng đã bị “lấp” đi quá lâu. Cô Trần Thị Liễu, giáo viên chủ nhiệm lớp 4A, Trường tiểu học số 2 Thị trấn Chợ Chùa tóm tắc về cô học trò của mình thế này: “Rời khỏi lớp là vào cuộc đời. Đi học mà có khi còn mang theo xấp vé số theo để đi bán nữa”.11 tuổi thôi, mà có biết bao nhiêu nỗi lo cứ bủa vây lấy cô bé. Sách vở cho năm học mới đã chuẩn bị xong rồi. Tất cả nhờ những tờ vé số và những buổi trưa ròng rã giữa nắng hè. Nhưng đó là nỗi lo nhỏ, Tuyền có những nỗi lo quá lứa tuổi. Có những buổi sáng thức dậy, Tuyền một mình vượt gần 10km xuống TP Quảng Ngãi lấy vé số đi bán. Đó là ngày bà Cho không thể nhúc nhích ra khỏi giường được khi đôi chân không còn chịu nghe theo bà nữa. Bệnh tật đã khiến sức khỏe mà giảm sút quá nhanh. Chính bà Cho cũng phải thừa nhận: “Thương cháu lắm, nhưng làm sao để cháu nghỉ được. Tôi ngày bán ngày không. Bán thì cũng chỉ chừng 70 tờ vé một ngày là giỏi rồi. Còn nó bán cả hai trăm tờ. Nói thì buồn nhưng tôi là chỗ dựa tinh thần thôi, chứ thật tình có khi nó làm nuôi tôi luôn ấy chứ”. Nuôi bà ngoại, Tuyền chịu, cô bé bảo rằng có thể buổi đi học buổi bán vé số kiếm tiền. Sợ nhất là một ngày không còn bà đi bán vé số cùng nữa thì lúc đó mới thật đáng sợ. Trời đổ trưa của những ngày sắp bước qua tháng mới, hai bà cháu sau một buổi chia nhau dạo quanh thành phố bán vé số tới điểm hẹn để trở về nhà vì bà Cho bị hành hạ bởi căn bệnh gai cột sống. Bữa trưa đạm bạc ở quán ăn bên đường kết thúc rất nhanh, hai bà cháu trở về nhà. Tuyền đấm lưng cho bà đỡ đau, rồi chạy đi mua thuốc…