Duyên phận trong đời được ví như một chuyến tàu, có điểm bắt đầu và trạm cuối dừng chân.

Nhiều người tìm thấy nhau và gắn bó với nhau hết hành trình cuộc đời, nhưng cũng có những người điểm bắt đầu là hạnh phúc, trạm dừng chân lại xót xa.

Người ta vẫn luôn cho rằng, hai người xa lạ tìm thấy nhau giữa thế gian tấp nập chính là nhờ vào sự chỉ lối của sợi dây duyên phận.

Cho đến khi rời bỏ một cuộc tình, họ lại bám víu “duyên đã tan, nợ đã hết” để xoa dịu những thương tổn in hằn. Và câu chuyện của chúng mình có lẽ cũng bởi “không còn nợ nhau” nên chọn cách kết thúc yêu thương trong lặng thinh.

Chúng mình nợ nhau một chuyện tình dang dở...

Quên một người từng là cả khoảng trời đẹp đẽ không dễ dàng như những gì chúng ta tưởng tượng. Từng góc phố, từng kỷ niệm dày xéo gợi nhớ thật nhiều đến cuộc tình đã thuộc về dĩ vãng. Có một câu nói thế này, không còn nỗi đau trường tồn, chỉ có nỗi đau vì cố chấp mà cứ ôm giữ mãi.

Ngày hôm ấy, chúng mình im lặng nhìn tình yêu bao năm vỡ tan tành như mảnh gương rạn nứt. Vốn dĩ gương vỡ rồi chẳng bao giờ có thể hàn gắn như cũ. Trong thâm tâm cả hai người đều tự hiểu rằng, đã đến lúc gửi câu chào tạm biệt cho đoạn đường thanh xuân có bóng hình nhau.

Kỳ thực mà nói, những năm tháng mang danh xưng “người yêu”, mình đã sống trọn vẹn và chân thành. Thế nên đến cuối cùng không ai nói lời trách móc hay hờn giận vì không giữ được trái tim đối phương.

Tình yêu thuộc về câu chuyện của cảm xúc, một khi hết yêu người ta chẳng thể dối lòng mà bước tiếp cạnh nhau. Nhưng tình yêu cũng có sự dung hòa của lý trí, vậy mà đến cuối cùng lý trí không thắng nổi trái tim. Mình đã chia tay nhau!

Trong câu chuyện của đôi mình, duyên nợ đã trả xong, mỗi người sẽ lại bắt đầu một hành trình mới – không còn là của nhau. Em lật giở từng trang nhật ký ngày còn yêu, cả khung trời mộng mơ “chết” dần vì thực tại nghiệt ngã. Tình yêu không thể mãi màu hồng khi cuộc sống dồn anh và em vào những bức tường chất chồng nỗi lo.

Em vẫn thường nghĩ, nếu yêu đủ lâu, tình đủ sâu thì những thử thách ngoài kia sẽ hóa hư vô. Nhưng em không hiểu, khi cuộc tình hóa thành thói quen người ta không còn nồng nhiệt tìm cách để bùng lên ngọn lửa yêu như thuở ban đầu.

Những tiếng thở dài trong đêm, giọt nước mắt mặn đắng sau bao lần cãi vã đã nhấn chìm yêu thương vào hố sâu tuyệt vọng.

Sự cố chấp ôm giữ trái tim không còn thuộc về mình giống như việc em mang sợi dây để buộc ngọn gió vậy. Khi đã mệt nhoài đứng trước vực thẳm rạn vỡ, em cũng đành chấp nhận rằng, đoạn nhân duyên em dành cả thanh xuân bồi đắp đã đến lúc phải buông bỏ.

Số phận rẽ lối cho mình tìm thấy nhau, nhưng cũng chính duyên nợ lại trở thành lý do để chối bỏ yêu thương. Dẫu sao mình từng dành cho nhau trọn vẹn yêu thương ở quãng thời gian đẹp nhất đời người.

Chia tay là chấm hết cho những ước hẹn sau này, thế nên dù với bất cứ lý do gì đều không quan trọng nữa.

Buông bỏ trong im lặng, đến câu chúc phúc chẳng thể thốt nên lời, lãng quên hay khắc ghi kỷ niệm suy cho cùng là lựa chọn của mỗi người.

Nguồn: vietnamnet

Từ khóa : hạnh phúctình yêu

Các tin liên quan đến bài viết